Phan_23 Q.1 - Chương 44: Mình đầy thương tích nước mắt như mưa
Lời phân hai đầu.
Trong Phượng Du cung, ánh nến màu vàng, sáp chảy thành khô, một mạt bóng hình xinh đẹp quanh quẩn trong điện, là Tần Hương Y, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trong một đêm đả tiều tuỵ không ít, mắt to sáng lạn đyầ sao càng không nhìn nhìn xung quanh ngoài cửa, một canh giờ, hai canh giờ... Trồi dần dần sáng, nàng chưa từng chợp mắt.
"Nương nương, trới sắp sáng, người nên nằm nghỉ trong chốc lát." Lệ Hưu chờ ở một bên nhịn không được xen vào một câu, trên mặt hơi lộ ra vẻ lo lắng.
"Đúng vậy, nương nương. Thân thể người vốn yếu ớt, thức đêm như vậy sợ là ăn không tiêu." Lương Mỹ trầm mặc ít lời thêm vào một câu, đôi mắt đẹp chợt lóe, xẹt qua một mạt tinh quang.
"Các ngươi xuống phía dưới trước đi." Tần Hương Y rốt cục ngừng bước chân, thở dài một hơi, đi từ từ dạo bước đến chiếc ghế lê giữa điện ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi khép lại đôi tròng mắt vị mỏi mệt mà mất đi sáng rọi, vô lực giương tay ra hiệu.
Lệ Hưu cùng Lương Mỹ nhìn chăm chú một cái, không dám nhiều lời, không thể làm gì khác hơn là tuân mệnh lui ra.
Luồng ánh mặt trời thứ nhất lúc sáng sớm chiếu vào Phương Du cung, một thân ảnh cao lớn tập tễnh mà vào, ở trong ánh sáng đã dài càng thêm dài, thật tiều tụy vô lực, vốn có hoa phục tinh xảo, hôm nay lại rách mướp, dường như trên những lổ hỏng nhuôm vết máu lonag lổ.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, chậm rãi mà vào.
"Tinh –" Tần Hương Y mạnh mở mắt, phút chốc từ trên ghế ngồi dậy, ánh mắt ở một khắc này dừng lại, môi của nàng càng không ngừng lúng túng động, giống như thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ họng, muốn kêu cũng không kêu ra được. Nước mắt ở một khắc này vỡ đê, người trước mắt chính là Nguyên Tinh sư huynh sao? Nàng không thể tin được.
Nguyên Tinh sư huynh thần thái phi dương, hôm nay khắp cả người đều là thương, áo bào rách mướp, có lỗ hỏng hé ra bên ngoài còn đang chảy máu, dũng mãnh chảy ra như suối, máu chảy đầm đìa.
Một khắc lời nói rơi xuống, Tần Hương Y cũng không nhịn được tình cảm trong lòng nữa, mạnh đứng dậy, chạy về phía Nguyên Tinh, thoáng cái gục trong lòng hắn. "Tinh, làm ta sợ muốn chết!"
Nguyên Tinh chịu đựng đau xót, đau khổ cười, kìm lòng không được ôm chặt Tần Hương Y, môi nhẹ nhàng dịch chuyển đến bên tai của nàng, bàn tay to vỗ phía sau lưng của nàng, như người lớn an ủi tiểu hài tử, nói: "Hương Y, đừng khóc, sư huynh đều không phải hảo hảo sao!"
Hắn vừa nói vừa lấy tay đỡ Tần Hương Y ra, thâm tình nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt đồng dạng hàm chứa tình cảm — tình rất sâu rất khiến cho nhìn không thấu. "Hương Y bình thường kiên cường nhất, hiện tại là hoàng hậu một quốc gia, không thể tùy tiện khóc." Vừa nói, hắn vươn tay, cẩn thận tiếp được nước mắt thương tâm rơi xuống của nữ tử.
Hoàng hậu một nước! Tần Hương Y nghe, cảm giác lòng rất đau đớn. Nguyên Tinh là đang trách ta sao? Nàng nhướng mắt, như trước nhỏ giọng nức nở, nhìn sư huynh từng quen thuộc mà chờ mong một cái, trong mắt của hắn rõ ràng hàm chứa một cỗ hận, rốt cuộc là cái gì? Nàng đoán không ra.
"Tinh, sao ngươi lại nói như vậy? Ngươi biết, trong lòng Hương Y chỉ có ngươi." Nàng kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt rất chân thành tha thiết.
"Uh. Ta hiểu rõ." Nguyên Tinh miễn cưỡng cười, gật đầu một cái.
"Tinh, ta thoa thuốc cho ngươi." Tần Hương Y quét mắt một vòng tất cả vết thương lớn nhỏ trên người Nguyêt Tinh, trong lòng run rẩy một trận. Thiên lao là nơi đáng sợ, người khoẻ mạnh bị dằn vặt thành cái dạng này.
"Uh." Nguyên Tinh không có cự tuyệt, rất nhu thuận lên tiếng, nhìn bốn phía một cái, thấy không có người, mới chậm rãi ngồi xuống trên ghế trong điện.
Từng cái từng cái quần áo dính máu lui ra, trên cơ bắp rắn chắc của hắn, đều là vết thương chi chút, có chỗ máu chảy gợn sóng, có chỗ xương trắng dày đặc. Tần Hương Y nhìn, nước mắt liền nhịn không được rơi xuống, đầu ngón tay nhỏ dài dò da thịt bị thương một chút, lắc đầu một cái, trong mắt lộ ra một cỗ kiên định.
Bắc Đường Húc Vinh, Bắc Đường Húc Phong, các ngươi thật ác! Nhớ kỹ, ta Tần Hương Y sẽ không bỏ qua các ngươi.
Tất cả khôi phục sự yên lặng, trong chính điện hoa lệ mà trống vắng, nàng thoa thuốc cho hắn, thâm tình như vậy, cẩn thận như vậy, không tiếng thắng có tiếng.
Ngoài cửa sổ phía đông, một đóa minh hoàng thổi qua, tiếp theo truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Ngoài cửa sổ phía tây, một mạt nhu ảnh hiện lên, tiếp theo truyền đến một tiếng cười hài lòng.
Người trong điện không biết chút nào, bọn họ rất tập trung –
===
Mặt trời lên mặt trời lặn, gió ban đêm thổi vào trong điện sâu kín.
Phượng Du cung vẫn yên tĩnh như trước, mỗi khi đến ban đêm như vậy, Tần Hương Y liền trở nên im lặng, nàng theo thói quen đứng ở tring vườn, thưởng thức đoá hoa hồng độc to lớn kia, nàng mỹ lệ, xinh đẹp, thơm ngát, đồng dạng cũng giấu diếm sát khí.
Nữ tử mỹ lệ như bức tranh này lại mặt ủ mày chau. Chỉ vì Nguyên Tinh bị thương quá nặng, nàng phái người đưa hắn đến thái y viện. Nàng rất muốn cùng hắn, nhưng không được. Nơi này là hoàng cung, nàng là hoàng hậu! Tất cả ngôn hành cử chỉ đều bị người giám thị.
Chuyện muốn làm, nàngkhông thể làm. Nhất là phần tình đối với Nguyên Tinh, nàng phải che dấu thật tốt, không thể để bất luận kẻ nào nắm nhược điểm.
"Nương nương –" Lương Mỹ bước từng bước ngắn, vội vã mà đến, một đôi đôi mắt chớp chớp lộ ra không khí vui mừng.
"Chuyện gì?" Tần Hương Y chưa từng quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Nương nương, Vinh Vương gia cầu kiến." Lương Mỹ cầm tay nói, trên mặt bỗng nhiên thêm vài phần không lưu loát.
"Hắn?!" Tần Hương Y vừa nghe, vùng xung quanh lông mày không khỏi nhíu lại. Nguyên Tinh bị thương nặng như vậy, tất cả đều là hắn ban tặng!
Lúc này tới cửa, đơn giản chỉ là vì chuyện bố binh đồ. Tốt, ngày hôm nay bản cung sẽ gặp ngươi một hồi. Tần Hương Y thầm nghĩ trong lòng, nắm to nhỉ gắt gao chặt hơn. "Tuyên hắn tiến đến." Mắt nữ tử quét về phía ngoài cung, phất tay áo dài xoay người trở về trong điện.
Một lát không lâu, một thân ảnh tuấn dật nhẹ vào trong cung, hắn, Bắc Đường Húc Vinh, vẫn vẻ mặt tuấn lãng, khuôn mặt thanh khiết, hoa phục trên người, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, tự cao tự đại, cặp con ngươi đen kia cũng không liếc xéo, vĩnh viễn vẫn nhìn về phía trước, hắn vẫn tự tin như vậy, thanh cao như vậy.
Vậy tay áo rộng rẫy, đi nhanh vào, trong chính điện cũng vắng vẻ. "Hoàng hậu –" hắn bình tĩnh gọi một tiếng, nhìn lướt qua khắp nơi, trên mặt bứt lên một mạt cười thích ý: "Hoàng hậu muốn cùng bản vương chơi trốn tìm sao?"
Trong cung vẫn vắng vẻ như cũ, không có bất luận hồi âm gì.
Cái trán Bắc Đường Húc Vinh thoáng nhíu, vùng xung quanh lông mày nhíu lại nhíu, lại nhàn nhã run ống tay áo lên, lại nói: "Ai, hoàng hậu chớ không phải là làm chuyện đuối lý, ẩn núp bản vương chứ."
Tiếng rơi xuống, thình lình, một trận chưởng phong tới gần. Bắc Đường Húc Vinh phản ứng nhưng thật ra rất nhanh, lắc mình một cái, trả lại một chiêu hồi mã thương, không hổ là Vinh vương gua kinh nghiệm sa trường, công phu rất cao, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chế trụ người đánh lén.
Kết quả là ôn hương nhuyễn ngọc ôm trong ngực, vẻ mặt hắn âm hiểm cười. "Chân nhân bất lộ tướng, không nghĩ tới công phu hoàng hậu rất cao a!"
Đích xác, Tần Hương Y vốn định trốn ở chỗ tối, cho hắn một chưởng, không lường trước lại bị đối phương chế trụ.
Bàn tay to của hắn nắm ở eo nhỏ nhắn của nàng, vững vàng, không chịu buông ra.
"Vinh Vương gia, xin tự trọng." Tần Hương Y lạnh trừng mắt Bắc Đường Húc Vinh, kiệt lực muốn đẩy hắn ra.
Ai ngờ hắn nhưng lại càng ôm chặt, "Bản vương ngay cả bố binh đồ cũng không cần, chỉ cần ngươi." Bắc Đường Húc Vinh híp hai tròng mắt, trên gương mặt tinh xảo nổi lên cười xấu xa.
Q.1 - Chương 45: Không yêu giang sơn yêu mỹ nhân
"Bắc Đường Húc Vinh, ngươi rất làm càn." Lông mày của Tần Hương Y dựng thẳng, một đôi mắt đẹp động lòng người trong khoảnh khắc giống như ngưng tụ ngàn vạn cái gai nhọn, hung hăng đâm hướng Bắc Đường Húc Vinh.
"Hoàng hậu — không, vẫn là gọi ngươi Hương Y." Trên mặt Bắc Đường Húc Vinh không hề có tư thái cao ngạo, vẻ mặt khiêm tốn, giữa trán và lông mày của hắn tràn đầy mong đợi, một đôi con ngươi đen ôn nhu nhìn chằm chằm nữ tử thế gian ít có.
"Bỏ tay ngươi ra!" Tần Hương Y lạnh lùng quát một tiếng, cực kỳ chán ghét trừng hắn. Bởi vì cặp bàn tay to không an phận kia cư nhiên bắt đầu dao động ở bên hông của nàng. Nàng bất chấp nhiều, phút chốc vung chưởng lên, mãnh liệt bổ về phía ngực của đối phương.
Bắc Đường Húc Vinh không hổ là kinh nghiệm sa trường, phản ứng rất nhanh nhẹn, vươn một tay ra, vung lên không, tay vững vàng giữ chặt cổ tay nàng, "Hương Y, ngươi ngẫm lại, nếu không phải hắn – Bắc Đường Húc Phong diệt Băng Tuyết quốc, ngươi đã là thê tử của ta." Hắn nói được đúng lý hợp tình, không chút nào kiêng kỵ.
"Câm miệng!" Tần Hương Y lạnh lùng liếc Bắc Đường Húc Vinh, lại vung cánh tay kia lên, giương chưởng lên, lần này nàng dùng mười phần công lực, chưởng sinh ra gió, lệ khí bức người, không vì cái gì khác, chỉ vì thương trên người Nguyên Tinh, đánh hắn một chưởng cũng không quá đáng. Ai ngờ Vinh vương gia này rất giảo hoạt, nhanh chóng dời bàn tay to bên hông Tần Hương Y, dùng một phần công lực đẩy nàng ra, sau đó thi triển khinh công trượt về phía sau hai bước, né tránh chưởng lực của đối phương.
Tần Hương Y không nghĩ tới Bắc Đường Húc Phong sẽ đến một chiêu này, thân thể đột nhiên mất đi cân đối, hung hăng đánh vào trên chiếc ghế lê phía sau, nàng thống khổ hự một tiếng.
"Hương Y, ngươi thế nào?" Bắc Đường Húc Vinh ngẩn người, trên mặt nổi lên vẻ lo lắng, nhanh tiến lên, đỡ nàng đứng lên.
"Không cần ngươi giả mù sa mưa." Tần Hương Y trừng mắt Bắc Đường Húc Vinh, đẩy cái tay vươn tới của hắn ra, sau đó đỡ tay vịn ghế, chậm rãi đứng lên.
"Hương Y, theo bản vương, ngươi sẽ hạnh phúc." Bắc Đường Húc Vinh vẫn không chịu bỏ qua, thừa lúc Tần Hương Y sơ hở trong nháy mắt, bàn tay to của hắn đột nhiên rơi vào trên vai Tần Hương Y, rất nhanh, không kịp cho nàng phản ứng, hắn liền điểm huyệt của nàng.
"Bắc Đường Húc Vinh, bản cung là hoàng hậu, ngươi cũng biết cợt nhã hoàng hậu, là phải thiên đao vạn quả. Đương kim hoàng thượng là huynh đệ ruột của ngươi, vợ huynh đệ, không thể đụng, ngươi đường đường Vinh Vương gia, lại cũng làm ra chuyện này?" Trong lòng Tần Hương Y lạnh lên, toàn thân không thể động đậy, hôm nay đối mặt Vinh vương gia mất lý trí này không thể dùng cường, bằng không chuyện gì hắn cũng làm ra được.
Sau khi Bắc Đường Húc Vinh nghe xong, lắc đầu cười, nói: "Hương Y, ngươi sai rồi. Thiên hạ hôm nay vốn nên là của ta, Bắc Đường Húc Phong chỉ là mệnh tốt, đầu thai thành con của Giang hoàng hậu nên được làm thái tử. Hôm nay ta từ bỏ giang sơn, chắp tay đem bố binh đồ nhường cho, chính là vì giành được lòng của ngươi. Chẳng lẽ đây còn chưa đủ sao?"
Hôm nay Vinh vương gia thanh cao thoát tục tựa như một hài tử bị ủy khuất, hai mắt đỏ bừng, nhìn Tần Hương Y, vẻ mặt rất chân thành.
"Chắp tay nhường cho? Có ý tứ gì?" Trong lòng Tần Hương Y nói thầm.
"Bản vương sớm biết ngươi là vì bố binh đồ mà đến, nhưng vì nụ hôn của ngươi. Bản vương tình nguyện từ bỏ binh quyền, như vậy còn chưa đủ sao?" Bắc Đường Húc Vinh đi từng bước một về phía Tần Hương Y, hai mắt ẩn tình, "Bản vương cho tới bây giờ chưa động tâm với bất kỳ nữ tử nào, duy độc ngươi, khiết ta vừa thấy khó quên. Chỉ tiếc — bất quá vì ngươi, ta nguyện ý từ bỏ cơ hội tranh thiên hạ với Bắc Đường Húc Phong, ta chỉ muốn ngươi."
Những lời này nói ra, khiến Tần Hương Y cảm khái không ít. Người trước mắt này là Vinh vương gia chiến công hiển hách trong truyền thuyết sao? Cái loại cao ngạo như hắn, cái loại cứng cỏi này, ở một khắc này biến mất hết, chỉ lưu lại có một lời tình, trong hốc mắt đỏ bừng kia, là một cỗ trong suốt kỳ quái. Tâm đột nhiên rất chua –
Trong cung vắng vẻ nửa khắc, bốn mắt nhìn nhau, một người hữu tình, một người mê man.
Bắc Đường Húc Vinh sửng sốt nửa khắc, hít hít mũi thở, đột nhiên khóe miệng cong lên, nổi lên một mạt cười tà tà, nện bước đi về phía Tần Hương Y.
Một cỗ dự cảm không tốt chạy lên não, hắn muốn làm gì? Trong lòng Tần Hương Y lạnh đi, môi động nhẹ vài cái, trong đôi mắt đẹp lóe sắc lạnh
"Hương Y –" Bắc Đường Húc Vinh nhẹ nhàng gọi, một phen kéo Tần Hương Y vào ngực.
"Vinh Vương gia, ba năm trước đây chúng ta vô duyên kết hợp, ba năm sau cũng sẽ không." Tần Hương Y trấn định nói, lông mi đen thật dài đột nhiên run run lên, trong cứng cỏi lộ ra vài phần kinh sắc, trong lòng kỳ thật một tia hoảng loạn, nàng không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
"Đừng nói gì cả." Mặt mày Bắc Đường Húc Vinh trầm xuống, ngón tay nhanh chóng điểm ở cổ họng Tần Hương Y, điểm lại huyệt câm của nàng, tiếp theo bàn tay to liền ôm chặt eo nhỏ của nàng, môi mỏng chậm rãi tới gần đôi môi hồng bóng của nàng.
Bắc Đường Húc Vinh, ta sẽ không bỏ qua của ngươi. Toàn thân Tần Hương Y không thể động đậy, miệng không thể nói, tay không thể động, trong lòng sinh sôi đau, một mạt ấm áp rơi xuống trên môi, cảm giác tựa như đao cắt.
Nữ tử kiên cường, khóe mắt đột nhiên thêm một tia trong suốt. Trong cung hiểm ác đáng sợ, một thiếu nữ như nàng làm sao đối mặt tất cả, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, vì sao nàng là công chúa mất nước? Vì sao? Chẳng lẽ mặc cho hắn phá hư sao? Không, ta Tần Hương Y vĩnh viễn sẽ không, nàng cắn răng, thầm vận nội lực, cực lực muốn phá tan vài đạo đại huyệt.
"Nương nương –" đúng lúc này, ngoài cửa cung ngoại truyền đến thanh âm của Lương Mỹ.
Cả người Bắc Đường Húc Vinh run lên, phút chốc dời môi, ngón tay nhanh chóng điểm trên người Tần Hương Y, giải huyệt đạo của nàng, sau đó để ý sửa sang quần áo rối loạn rồi lui đến một bên.
Trong lòng Tần Hương Y mừng cực, Lương Mỹ, ngươi thực sự là cứu tinh của bản cung. Nàng sửa sang chân khí tán loạn trong cơ thể, thở dài một hơi, trấn định ngồi trở lại trên chiếc ghế lê, ngước mắt nhìn ra cửa cung, một mạt bóng hình xinh đẹp bay tới.
Lương Mỹ gấp gấp mà vào, liếc mắt Bắc Đường Húc Vinh có chút hoảng loạn, cặp con ngươi linh hoạt kia hiện lên một tia dị dạng. "Nô tỳ khấu kiến nương nương, khấu kiến Vinh Vương gia." Tiểu nha đầu tựa hồ nhìn ra cái gì, sửng sốt một chút, rồi thi lễ.
Bắc Đường Húc Vinh liếc Lương Mỹ, trên trán hiện lên một tia tức giận, lắc lắc ống tay áo, để ý cũng chưa để ý, khôi phục tư thế cao ngạo bình thường.
"Lương Mỹ, chuyện gì?" Tần Hương Y hỏi.
"Nương nương, đã muộn. Nền truyện bữa tối." Lương Mỹ sửng sốt một chút, len lén liếc mắt Bắc Đường Húc Vinh, nhỏ giọng nói.
"Nha. Thật đã muộn." Tần Hương Y liếc mắt ngoài cửa sổ, mặt trời chiều đã về tây, trong vườn một mảnh vàng óng ánh, tựa như rắc kim cương vỡ, nói xong, nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Bắc Đường Húc Vinh, khóe miệng đột nhiên lộ ra cười nhàn nhạt, "Vinh Vương gia có nguyện lưu lại cùng nhau dùng bữa tối?"
"Tạ ơn ý tốt của hoàng hậu, không cần." Vẻ mặt Bắc Đường Húc Vinh khó chịu, trừng mắt Lương Mỹ, lắc lắc tay áo, vội vã đạp cửa đi.
Tần Hương Y nhìn Bắc Đường Húc Vinh đi xa, than dài một hơi, cả người tê liệt ngồi ở trên ghế, yếu ớt ngẩng mắt lên nhìn Lương Mỹ, bộ dạng nàng phục tùng không nói, một hình dạng khiêm tốn.
Nàng tới đúng lúc, lẽ nào tất cả vừa rồi nàng thấy được.
"Nương nương, trên mặt nô tỳ trên có cái gì sao?" Lương Mỹ cong môi đỏ mọng lên, sợ hãi nhìn Tần Hương Y.
"Lương Mỹ, bản cung vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi là người ở nơi nào? Bản cung thấy trên người ngươi có một cỗ khí chất đặc biệt." Tần Hương Y nhàn nhạt quét mắt Lương Mỹ, tựa hồ thấy một cỗ quý khí. Nàng, chỉ đơn giản là một cung nữ sao?
"Nô tỳ –" Lương Mỹ ngẩng đầu, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngôn ngữ đột nhiên nghẹn lại.